“Người ta có miệng có môi/ Khi
buồn thì khóc khi vui thì cười”. Ca dao xưa đã tổng kết như vậy. Phải chăng
cuộc đời đơn giản thế sao? Đương nhiên, trong thế giới nghệ thuật, nhất
là trong lĩnh vực điện ảnh, các nghệ sỹ luôn không ngừng khám phá thế
giới nội tâm con người để phát hiện ra những cung bậc buồn vui vô
tận. Chính điều đó đã góp phần làm nên những sắc thái của tiếng khóc trong phim
trở nên đa dạng, đa chiều.
Khi xem phim Hàn Quốc, khán giả
chúng ta thường có nhận xét: Tại sao những nhân vật nam hay khóc nhiều
thế? Người yêu giận. Khóc. Bị sếp mắng, cũng khóc. Không tìm được lối thoát,
lại khóc. Người xem có cảm giác, trai Hàn yếu đuối. Nhưng trong thực tế, lại
ngược lại. Đàn ông Hàn thường có tính cách mạnh mẽ và lạnh lùng. Phải chăng,
khi xây dựng những nhân vật này, các nhà làm phim Hàn có chủ ý làm họ “mềm hóa”
để cân bằng với cuộc sống thường ngày?
![]() |
Cảnh trong phim Đàn sếu bay |
Nhớ lại nhiều năm trước, khi màn
ảnh nước ta chiếu bộ phim Nga Đàn sếu bay, nhiều khán giả đã khóc
nức nở khi xem cảnh Vera tiễn Boris ra trận nhưng không gặp được. Boris đi
trong doàn quân, cố tình nhìn Vera ở hướng này nhưng cô lại đang chạy ngay bên
anh, hướng khác. Cô gào to tên anh nhưng quân nhạc cùng tiếng bước chân rầm rập
và muôn ngàn âm thanh khác làm át giọng cô. Sao cảnh tiễn đưa người ra trận ở
Nga giống ở nước mình đến vậy? Trong mỗi người xem đều có một Vera, một Boris
của mình.
Đạo diễn điện ảnh nổi tiếng người
Ý Federico Fellini (1920-1993) rất có tài trong việc truyền xúc cảm đến
người xem. Trong phim Nights of Cabiria (Những đêm của cô Cabiria),
ông đã chân thành kể chuyện cô gái điếm rất nghèo, bị hết người này lừa
đến người khác gạt, thậm chí còn bị một tên “người tình” ma cô có ý đồ
giết để cướp của. Đoán được dã tâm của hắn, cô đã phải quỳ xuống, dâng cái túi
trống rỗng của mình cho hắn. Bẽ bàng, tên cướp bỏ đi. Cô ra khỏi khu rừng cũng
chính là lúc bình minh. Cô vừa đi vừa khóc. Nhưng sau cô, một đoàn thiếu niên
đi cắm trại. Chúng đánh trống, thổi những hồi ken lảnh lót như những khúc ca vô
tình ngợi ca người con gái của nước Ý. Âm nhạc đó như tiếng lòng của đạo diễn,
của người xem, lau nước mắt cho cô.
![]() |
Cảnh trong phim Nights of Cabiria |
Cũng cần nhắc đến bộ phim nữa của
ông, phim La Strada (Bài ca đường phố). Cảnh cô gái nghèo đi
theo gánh xiếc của gã đàn ông thô bạo Zambano khiến người xem đau đớn. Cô bị
hắn đánh đập, chân đau, không giầy dép, mắt nhòa lệ, vẫn phải vừa nhảy múa vừa cất
tiếng hát mua vui cho khán giả ở thị trấn nghèo. Và lệ vương trên mi mà cô vẫn
phải cười, phải tươi nét mặt dưới ánh mắt vằn đỏ gườm gườm của ông chủ. Cô càng
cười tươi bao nhiêu, càng nhảy đẹp bao nhiêu, người xem càng nát cõi lòng bấy
nhiêu.
![]() |
Cảnh trong phim La Strada |
Trong điện ảnh Mỹ có nhiều phim đi
sâu vào những sắc thái tình cảm. Gần đây nhất là bộ phim Zero Dark Thirty (Sau 0 giờ 30
phút tối - 2012). Bộ phim kể lại quá trình đấu tranh kiên trì, bình
tĩnh đến cùng của cô gái Maya (Jessica Chastain) với những ông xếp quan liêu
trong bộ máy CIA. Chính cô là người đã phát hiện ra chỗ ở của trùm khủng bố
Al-queda sau vụ 11/9. Nhưng tiếng nói của một người phụ nữ trong cơ quan
phản gián đầy đàn ông có bao nhiêu sức nặng? Không mệt mỏi, cô quyết theo mục
đích của mình đến cùng. Lòng kiên nhẫn cùng ý chí không thỏa hiệp của cô cuối
cùng đã được đền đáp. Trong cảnh cuối, khi cô lên chiếc máy bay quân sự trở về
Mỹ, khoang máy bay trống rỗng. Chỉ mình cô lên ngồi. Giữa không gian trống trải
đó, lúc bấy giờ, cô mới nghẹn ngào khóc. Cô khóc, không phải vì chiến thắng mà
khóc vì tủi thân, khóc vì phận nữ nhi thời chiến của mình. Và người xem như
thấm từng giọt lệ của cô.
![]() |
Cảnh trong phim Zero Dark Thirty |
![]() |
Chuyện đàn ông khóc trên phim Hàn đã là chuyện quá bình thường |
Những nhân vật trên, những câu
chuyện trên chính là nghệ thuật. Dù đớn đau, dù nước mắt có chảy, nhưng đó là
những giọt lệ trong sáng, được thanh lọc từ vị đắng cuộc đời, góp phần nhỏ bé
của mình thanh tẩy tâm hồn chúng ta. Đó là những giọt nước mắt của nghệ thuật
đích thực.
Theo Thế giới Điện ảnh
0 bình luận :
Đăng nhận xét