Giám
đốc Tống chủ trì tất cả mọi công việc trong sở, chuyện gì không có ông gật đầu
thì không thể xuôi được. Mỗi năm vào dịp lễ tết, nhân viên cấp dưới, đối tác
làm ăn đến tặng quà đông nườm nượp. Nhưng bỗng dưng tết năm nay không thấy bóng
dáng một ai, giám đốc Tống cảm thấy rất khó hiểu.
Ngày
đầu tiên sau năm mới đi khai xuân, trưởng phòng Lưu của một đơn vị cấp dưới là
người đầu tiên đến văn phòng giám đốc Tống. Vừa bước vào phòng đã tự kiểm điểm
rằng, Tết năm nay bận tối cả mắt, không có thời gian thân chinh đến nhà giám đốc
chúc Tết, vậy nên hôm nay đến đây tạ lỗi, vừa nói vừa dúi vào tay giám đốc một
chiếc phong bì. Giám đốc đang định nói câu cám ơn cho phải phép thì lại có
khách đẩy cửa bước vào, vô tình nhìn thấy cảnh này. Giám đốc Tống đành nghiêm mặt
nói: “Sao cậu lại dám làm cái trò này? Thế này là hại tôi đấy. Định đẩy tôi vào
con đường tham ô hối lộ à?”. Câu nói làm trưởng phòng Lưu ngượng chín cả mặt.
Một
lát sau vài người nữa lục tục kéo vào phòng giám đốc, cũng đưa phong bì, cũng
nói lý do như trưởng phòng Lưu, nhưng ai mà dám nhận nữa. Tuy nhiên trong lòng
giám đốc Tống thấy bực mình, chỉ muốn mắng: “Lũ ngu, sao không đến nhà mình? Bận
không có thời gian à, ma nào tin được”.
Về
đến nhà, giám đốc kể lại chuyện này cho vợ nghe và vợ cũng thấy bực mình lây.
Phân tích tình hình, giám đốc Tống cũng thấy nghi hoặc: Trước Tết nghe phong
thanh, năm nay cấp trên có đợt điều chỉnh với lãnh đạo một số cơ quan, chẳng lẽ
mình nằm trong số đó? Cậu Lưu và một số tay nữa rành thông tin lắm, có khi
chúng biết trước chuyện này rồi, cái trò đến văn phòng cơ quan đưa phong bì chỉ
là giả vờ giả vịt thôi.
Giám
đốc Tống liền bắt vợ đến nhà một lãnh đạo cấp trên nghe ngóng tình hình. Vợ vội
vàng đi ngay, không lâu sau trở về mừng rỡ nói: Hoàn toàn không có chuyện đó,
cái ghế giám đốc sở của ông vẫn vững chãi. Lúc đó giám đốc Tống mới thở phào nhẹ
nhõm.
Vài
ngày sau đến khảo sát công tác tại đơn vị cậu Lưu. Chiêu đãi bữa trưa, giám đốc
và cậu Lưu đều uống hơi quá chén, hai người dìu nhau vào phòng trong nghỉ ngơi.
Giám đốc Tống rượu nhiều nhưng đầu óc tỉnh táo, miệng giả vờ lè nhè hỏi: “Cậu …
Lưu này … chúng ta … quan hệ … cũng đâu đến nỗi … sao lâu nay … không thấy đến
nhà chơi?”. Trưởng phòng Lưu thở dài nói: “Anh Tống … anh tưởng em không muốn
sao … nhưng chỉ tại … con chó.”
Chó
nào nhỉ? Về nhà giám đốc Tống nghĩ lại mới chợt nhớ ra, cậu Lý ở tầng một có
nuôi một con chó rất to. Kể cũng lạ, con chó ấy ban ngày nằm lì trong nhà,
nhưng cứ ban đêm lại chui ra phục ở cửa cầu thang. Thử nghĩ xem, đến nhà giám đốc
chơi, dù sao cũng không phải là quang minh chính đại, vậy nên thấy con chó to
tướng phục đấy thì ai mà dám lên tầng nữa? Giám đốc Tống rủa thầm: Cái thằng
cha Lý đáng ghét này, chặn đứt con đường tài lộc của mình.
Thật
ra cậu Lý ấy cũng đáng thương, sau khi cưới không được phân nhà, đành phải thu
dọn cái buồng xép tầng một ấy làm nơi hai vợ chồng chui ra chui vào. Chỗ đó vừa
tối tăm, vừa ẩm mốc, chuột bọ lại nhiều, đúng là khó mà chịu nổi. Sở đã mấy lần
chia nhà mới, nhưng chẳng đến lượt cậu ta. Cũng tại cái cậu này ki bo, nếu chịu
khó đến nhà giám đốc Tống thì đã chẳng đến nỗi ấy.
Giám
đốc Tống lập tức tìm gặp cậu Lý, bắt xử lý ngay con chó, nhà tập thể cơ quan ai
cho phép nuôi chó? Nhưng cậu Lý nói, nuôi chó có giấy phép đàng hoàng, hoàn
toàn hợp pháp. Giám đốc đành chịu. Vài ngày sau, giám đốc bèn chỉ đạo các phòng
ban liên quan gấp rút điều chỉnh cho cậu Lý một căn hộ hai phòng, rốt cục coi
như đã tống khứ được “ôn dịch” chặn đường tài lộc của mình.
Giám
đốc Tống nào ngờ, hôm chuyển nhà, vợ cậu Lý mặt mày hớn hở nói với chồng: “Mai
trả con chó cho người ta đi, nhà được
phân rồi, không cần thiết phải nuôi nữa. Hi… hi, chiêu của anh đúng là tuyệt thật.”
Tác giả: Từ Ngạn
Dịch giả: Ngọc Khanh
Nguồn: Tiểu thuyết mini –
Trung Quốc; Số 1-2001
0 bình luận :
Đăng nhận xét