Chuyện phố đổi sang địa chỉ mới "chuyenpho2.blogspot.com"

2/6/14

Tình địch


Tôi và Thọ lấy nhau đã được ba năm. Tôi không bao giờ nghi ngờ tình yêu anh ấy dành cho tôi. Tôi xinh đẹp, có năng lực, học vấn ngang chồng, tiền lương cũng chẳng kém gì anh ấy. Lấy được người như tôi có lẽ là phúc ba đời của nhà chồng.

Đánh ghen (Tranh dân gian)
Hôm đó mấy chị em đã có chồng ở cơ quan tôi đang thảo luận xem cách nào giữ chồng hay nhất. Khi mọi người hỏi đến tôi, tôi nói mình không để ý đến chuyện đó, nếu nói chuyện ngoại tình thì tỷ lệ của tôi cao gấp chồng 100 lần.

Nhưng tôi không ngờ một người đầy tự tin về hôn nhân như tôi lại chịu một trận thất bại ê chề trong “cuộc chiến tình cảm”…

Đó là một ngày của vài tuần sau buổi thảo luận tại cơ quan, Thọ đi công tác. Buổi tối, sau một ngày công việc mệt mỏi, tôi theo thói quen lên mạng xem tin tức. Cũng có thể do hiếu kỳ, cũng có thể vì muốn chứng thực sự chung thủy của Thọ đối với mình, tôi đột nhiên nảy ra ý nghĩ vào hòm thư của anh ấy xem sao. Tôi tự hứa với mình: Chỉ thử ba mật mã, nếu không vào được thì thôi. Không ngờ tôi mới thử lần thứ hai đã được. Thọ dùng ngày tháng năm sinh của tôi làm mật mã, xem ra anh ấy vẫn yêu mình nhất. Tôi thầm đắc ý.

Tuy nhiên, có hai bức thư trong đó đã làm tôi ngây người, đó là thư của một người con gái ký tên: Cầm. Thư rất ngắn, lời lẽ rất dịu dàng: “Thọ, đừng thức đêm nữa. Thọ, em nhớ anh…”. Tôi bỗng nhiên nhớ ra rằng, những lời lẽ yêu thương đơn giản mà mộc mạc này đã từ lâu tôi không thì thầm bên tai chồng nữa.

Tôi nằm xoài ra giường, khóc nức nở, bởi vì tôi không dự tính trước sẽ xảy ra cảnh này. Làm sao bây giờ? Cuối cùng tôi gửi một bức thư theo địa chỉ email đó, nội dung là: Tôi là vợ của Thọ, nếu có thể chúng ta hãy nói chuyện với nhau.

Tôi muốn xem cô gái  kia xinh đẹp hay là thướt tha yêu kiều đến mức nào mà quyến rũ  được chồng tôi.

Tôi và Cầm hẹn gặp nhau ở một quán cà phê. Tôi thấy hơi thấp thỏm, hối hận vì không gọi thêm mấy chị em nữa đến cho an toàn.

Cầm đến rất đúng giờ. Tôi ngắm nghía kẻ tình địch chưa hề quen biết: Váy liền quần màu trắng, dáng không cao, trông không xinh nhưng rất thanh thoát, gương mặt tươi cười, nhìn biết ngay là một cô gái hiền tính.

“Về chuyện của Thọ, tôi muốn chúng ta nói chuyện thẳng thắn”. Tôi đi thẳng vào vấn đề.

Cầm cúi đầu, rất lâu sau mới nói câu: Xin lỗi. Tiếp sau đó cô bắt đầu thuật lại quá trình quen biết của hai người.

Hóa ra Cầm và Thọ là đồng nghiệp với nhau. Trong một buổi lễ mừng công của cơ quan, hai người vô tình ngồi gần nhau. Hôm đó Thọ bị ho rất nặng, rất may Cầm lại biết một loại thuốc đặc hiệu chữa ho, liền giới thiệu cho Thọ. Sau buổi liên hoan, hai người lại về cùng đường và thế là có cơ hội chuyện trò tâm sự. Qua câu chuyện được biết, chồng Cầm bệnh mất hai năm trước, hai người chưa có con, hiện đang ở một mình. Thọ cũng được biết thêm, bình nóng lạnh nhà Cầm hỏng mấy hôm nay, tiện đường nên anh nhiệt tình đề nghị sửa giúp.

“Anh ấy giỏi lắm, chỉ loáng một cái là sửa xong”, Cầm khen Thọ đầy hào hứng, cứ như khen chính chồng mình vậy. Thực sự Thọ là người rất khéo tay, thứ gì trong nhà bị hỏng anh cũng có thể sửa được, nhưng tôi lại luôn cho rằng đây là những việc tất yếu chồng phải làm, không bao giờ nghĩ đến chuyện dành cho anh ấy một lời khen. Tôi quên mất rằng, đàn ông cũng cần khen như trẻ con vậy.

Cầm còn kể, khi nhìn thấy chậu hoa, cây cảnh của cô bày khắp nhà, mắt Thọ sáng lên. Thực ra Thọ rất thích trồng cỏ cây hoa lá, nhưng luôn bị tôi chê là vô công rồi nghề.
Từ sau đó, quan hệ giữa hai người cũng thân thiết hơn.

“Tôi không xinh đẹp, cũng không giỏi giang bằng chị. Tôi chỉ muốn làm một người con gái bình thường”.

Nghe xong trình bày của Cầm, tôi không hề cảm thấy giận, cứ như nghe chuyện của người khác, phải hồi lâu mới định thần lại, nhân vật chính trong câu chuyện là chồng mình.

Chia tay với Cầm, trời đã tối. Tôi không trở về nhà ngay mà tạt vào vườn hoa trong khu chung cư ngồi tự vấn. Tôi suy nghĩ rất lâu và bắt đầu hiểu được tại sao một người con gái bình thường như Cầm lại giành được tình yêu của Thọ, thậm chí là cảm tình của tôi. Khác với tôi, cô ấy không bao giờ lên giọng dạy bảo, không đòi hỏi này nọ, ngược lại luôn nhẹ nhàng dịu dàng, quan tâm ân cần. Giữa cô ấy và chồng tôi còn có chung một sở thích, đó là mong muốn một cuộc sống gia đình đầm ấm và chăm chút đến những góc sâu tình cảm của nhau.

Một tình địch như vậy, hỏi rằng tôi sao có thể thắng được.

Dịch giả: Ngọc Khanh
Nguồn: Truyện ngắn Trung Quốc

0 bình luận :