Hàn Giang
Đầu năm 2007, trong cơn sóng bùng nổ của thị trường chứng khoán, tôi quyết định dốc hết khoản tiền tiết kiệm tham chiến. ...
Nhân ngày Sách Việt Nam, người ta mời một tỷ phú đến
nói chuyện với công chúng yêu sách. Chủ đề buổi nói chuyện là “Đọc sách và trở
thành tỷ phú”. Hoạt động này được công bố rộng rãi trên tất cả các mạng xã hội
thịnh hành như facebook, twitter, tumblr. Các lời đồn đãi lan nhanh như dịch
sởi ở Hà Nội.
- Nghe đâu ông
ấy chỉ nhờ đọc sách mà thành tỷ phú.
- Ông ấy giản
dị lắm.
- Hình như ông
ấy chưa vợ.
- Ôi, thế a!? Các em gái rú lên phấn
khích. Các bà nạ dòng lườm nguýt khinh bỉ, lòng đầy tiếc nuối.
Sáng ngày 21/4, mặc dù 9h buổi nói chuyện mới diễn
ra nhưng từ lúc mặt giời chưa mọc đám đông đã ùn ùn kéo đến bãi cỏ bên cạnh
trường đại học đầu tiên của Việt Nam. Hai phần ba số này là các cô đang chọn
chồng hoặc đang chán chồng vì “tiền lương của anh còn chưa đủ mua bỉm cho con”.
Đa phần số này mặc váy ngắn. Lý do là để đỡ bị bắn bùn do mưa phùn chứ không
phải để câu giai. Một nửa số còn lại là nhiếp ảnh gia. Bọn này đi chủ yếu để,
như chúng nó nói, “ghi lại vẻ đẹp của người phụ nữ Việt Nam trong lễ hội sách”.
Lý do thực sự là gì thì có giời biết. Một nhúm nhỏ là mấy gã trung niên đầu to
mắt cận, đi để chiêm nghiệm vì sao mình đọc sách suốt đời mà không giàu.
Đúng 9h kém 5 phút thì nhà tỷ phú xuất hiện, khaki
màu cát, sơ-mi hồng nhạt, giày da bê trắng, tươi cười và phớn phở.
Señora y Señorita!
(Từ góc người ngoại quốc có tiếng vỗ tay. Diễn giả
mỉm cười bao dung.)
Các bạn thân
mến, tôi nói thế không phải để khoe vốn ngoại ngữ của mình, càng không phải
khinh khi tiếng Việt mà chỉ để các bạn thấy rằng tri thức có thể mang đến cho
chúng ta những cơ hội giao tiếp thú vị.
(Ba phần tư số mặc váy ồ lên thán phục.)
Có thể các bạn
thấy sẽ thấy bất ngờ nhưng quả thật đến năm lên mười tôi vẫn chưa biết chữ và
kiếm sống bằng cách chạy việc vặt cho các cửa tiệm trong khu phố cổ. Một cô chủ
nhân hậu (nói chung các cô chủ luôn nhân hậu và các bà chủ luôn hắc ám) đã dạy
chữ cho tôi và hướng dẫn tôi đọc sách. Ban ngày đi làm, ban đêm tôi mang sách
ra đọc dưới ngọn đèn đường. (Tất cả số mặc váy đồng loạt nức nở, kéo váy lau
mắt. Tiếng lách cách của máy ảnh vang lên rào rào như mưa dông. Có lẽ đối tượng
chụp có màu trắng gần giống các trang sách.)
Sáu năm sau,
tôi học thêm được hai ngoại ngữ. Thêm năm năm nữa, số sách mà tôi có được nhờ
mua từ tiền tiết kiệm, mượn của người khác không trả và ừm … e hèm … ờ “lấy
được ...” từ các cửa hàng sách đã lên đến hàng ngàn. Trong đó có nhiều bộ rất quý
mà tôi mua được từ các tiệm sách cũ. Thêm vài năm nữa trôi qua, khi thị trường
chứng khoán Việt Nam bắt đầu manh nha, tôi dành ra ba năm liên tục nghiên cứu
các tài liệu về hoạt động chứng khoán. Lúc này tôi tạm thời dừng mua sách, tiền
kiếm được từ việc chạy bàn tiệm ăn, tôi gom góp vào tài khoản tiết kiệm ở ngân
hàng. (Các
ông mắt cận gật đầu như bổ củi. Các tiểu thư mắt tròn hết cỡ, lông mi giả cong
vút – không phải các em ý ngạc nhiên mà là đang cố gắng kéo ánh nhìn của tỷ phú
về phía mình. Toàn bộ nhiếp ảnh gia tay trái giật tay các em xinh nhất, tay
phải huơ huơ máy ảnh khoe tấm chân dung người đẹp mình vừa chộp được.)
Đầu năm 2007,
trong cơn sóng bùng nổ của thị trường chứng khoán, tôi quyết định dốc hết khoản
tiền tiết kiệm tham chiến. Ba ngày sau, như một sự tình cờ thú vị hôm đó là
ngày 21 tháng 4 năm 2007, khi tôi đang nỗ lực kết toán các sổ tiết kiệm để gom
về một mối thì bỗng có một thương gia người Nhật đến gặp. Kết quả là ông ta đã
mua tập bản thảo viết tay một cuốn sách cũ của tác giả Tại-ba-lê với giá 10
triệu yên Nhật, tức là hơn 2 tỷ đồng!
Từ bấy đến
nay, tôi vẫn tiếp tục mua và đọc sách.
(Đám đông ngơ ngác. Câu cuối cùng người ta nghe được
từ đám đông là: ĐỊNH MỆNH!)