Tương truyền rằng,
ở một kỳ Liên hoan phim nọ có một đạo diễn vô cùng tài năng bị Cannes dè bỉu để
rồi sau khi xem lại phim của ông, người ta mới nhận ra đã bỏ qua một kiệt tác,
bèn hứa là kỳ sau, dù vị đạo diễn khả kính mang tới bất cứ phim nào, ông cũng
không bị bạc đãi.
Câu chuyện trên
không thể kiểm chứng, vì nếu có thì cái giao kèo vui vui đó hẳn cũng không phải
bằng văn bản. Nhưng thực tế rất giống với trường hợp của đạo diễn người Nhật
Nagisa Oshima.
Những cảnh bạo liệt trong phim In the realm of the senses |
Cannes 1976,
Nagisa Oshima đem tới quả bom tấn - không phải theo nghĩa đầu tư hàng chục triệu $ hay
ngập tràn siêu sao và kỹ xảo mà là vì tác động khủng khiếp của nó - In
the realm of the senses. Bộ phim được xây dựng trên câu chuyện có thật,
về một người phụ nữ đi trên phố, trong tay cầm dương vật cô vừa cắt của người
đàn ông mình yêu. Cô là Sada Abe, một gái điếm giải nghệ, bị ngập trong mối
quan hệ tình ái điên cuồng với ông chủ khách sạn Ishida. Cuộc sống của họ xoay
quanh chuyện làm tình, làm tình và làm tình, mọi nơi, mọi lúc, mọi tư thế...
như một kẻ nghiện coi thuốc là lẽ sống. Phim thật đến trần trụi, diễn tả những
cuộc mây mưa như thể nhét máy quay vào giường ngủ một cặp vợ chồng vậy. Ăn sex
(đúng nghĩa đen nhé, cảnh làm tình trong bữa ăn của họ khiến đứa bạn tôi suýt ọe,
phải ném luôn cái bánh mỳ ăn dở. Ai bảo không nghe lời tiền bối, chống chỉ định
ăn trước và trong khi xem phim!), ngủ sex, cho đến một lúc, Abe không thể dừng
lại, còn Ishida thì trống rỗng tận cùng, họ đi đến kết cục chết vì sex.
Nghe mô tả đã ớn,
nếu nhốt mình trong phòng kín suốt 2 giờ đồng hồ với In the realm of the
senses, hẳn một tháng sau (lâu - nhanh tùy tạng người) bạn vẫn không thể ôm ấp
người tình của mình một cách thoải mái.
Thế nên, khi
trình chiếu ở Cannes, In the realm of the senses bị cho là phim porno, còn Nagisa
Oshima bị ném đá tơi bời. Nhưng, cùng với thời gian, khi những xúc động mạnh mẽ
nhất qua đi (và có thể là vì đã hoàn hồn để ôm ấp người tình), các nhà phê bình
bắt đầu nhận ra chân giá trị của bộ phim và tài năng của Oshima. Nói về tình dục
nhưng không nhằm khiêu khích, giải trí, mà ngược lại, khiến người ta ghê sợ,
choáng váng, đó mới là cách Oshima lựa chọn. Tình dục là phương tiện diễn tả nội
tâm, tính cách, số phận nhân vật. Đồng thời, qua cách nhân vật đắm chìm trong dục
vọng, đạo diễn cũng góp tiếng nói mỉa mai, phê phán thái độ xã hội của một lớp
người thời ấy.
Sau khi hiểu ra rồi,
Cannes 1978 lập tức trao giải Đạo diễn xuất sắc nhất cho Nagisa Oshima - một tụng
ca hơn mọi lời nói. Đáng nói là giải thưởng này dành cho ông với bộ phim về
tình dục khác mãnh liệt không kém "In the realm of the passion". Kể
ra thì ngoài tài năng, Oshima cực kỳ dũng cảm, khi bắt tay xây dựng tiếp
"vương quốc" thứ hai này trong lúc những lời ong tiếng ve còn chưa dứt,
ông xứng đáng được 2 lần tôn vinh.
Nagisa Oshima (1932 - 2013) |
Nói thêm một
chút, có lẽ rút kinh nghiệm từ việc phải "đền giải" cho Oshima mà từ
đó về sau, Cannes tích cực trao danh hiệu cao quý nhất cho những bộ phim sex bạo
liệt và gây tranh cãi ngay từ lần đầu ra mắt. Ví dụ như: Sex, lies, and videotape (1989),
Blue
is the Warmest Colour (2013).
Cẩm Giang
0 bình luận :
Đăng nhận xét