Mông của thư ký Trương mọc một cái nhọt to, ghế đệm có
êm ái đến mấy cũng không dám ngồi, vì vừa đặt mông xuống là đau điếng người.
Ngoài lúc ngủ, thư ký Trương cứ phải đứng suốt cả ngày.
Đúng thời gian đó, giám đốc mới đến nhậm chức, gọi
đích danh thư ký Trương đến văn phòng giám đốc báo cáo tình hình công việc. Thư
ký Trương vừa bước vào phòng, giám đốc chỉ chiếc ghế sôpha cạnh tường nói: “Mời
ngồi!”. Thư ký Trương chỉ đáp: “Cám ơn anh.” và đứng trước mặt giám đốc báo cáo
một mạch cho đến hết nội dung.
Cái nhọt trên mông thư ký Trương chữa mãi không khỏi.
Sau này càng phải thường xuyên đến phòng giám đốc báo cáo công việc, nhưng mặc
cho giám đốc mời thế nào, thư ký Trương cũng chỉ đứng nói mà không chịu ngồi.
Giám đốc không biết chuyện cái nhọt, lại cứ nghĩ rằng cậu Trương tôn trọng
mình, thế nên cũng có cảm tình với cậu thư ký này.
Một hôm, giám đốc gọi thư ký lên viết một bản báo cáo.
Giám đốc thân chinh bê ghế đến, bảo: “Ngồi xuống mà viết.”. Nhưng cũng như mọi
khi, thư ký Trương chỉ đáp: “Cám ơn anh.”, rồi cúi gập người xuống bàn, cắm cúi
viết đến khi xong. Giám đốc hết sức cảm động, hỏi thư ký Trương có mệt không.
Thư ký Trương cười đáp: “Không ạ.”
Thư ký Trương không những “tôn trọng” giám đốc, mà
cũng rất có năng lực, không lâu sau được đề bạt làm trưởng phòng. Từ đó mọi người
gọi trưởng phòng Trương.
Lên trưởng phòng được không lâu, cái nhọt trên mông bỗng
nhiên khỏi. Mặc dù ghế cứng đến đâu, trưởng phòng Trương cũng thấy là ngồi, hàng
tiếng đồng hồ không cần đứng dậy. Một hôm trưởng phòng Trương được gọi lên
phòng giám đốc bàn công việc. Giám đốc quen như thường lệ không mời trưởng
phòng Trương ngồi nữa. Nào ngờ không cần mời, trưởng phòng Trương cũng dằn ngay
mông xuống sôpha, lại còn ghếch chân lên như nòng pháo chĩa vào giám đốc. Giám
đốc tỏ vẻ không vui, nhắc nhở: “Cậu Trương, làm lãnh đạo rồi phải khiêm tốn một
chút.”. Trưởng phòng Trương vội đáp: “Vâng vâng, đúng thế ạ.”, nhưng chân thì
không thấy bỏ xuống.
Từ đó về sau, mỗi lần vào phòng giám đốc, trưởng phòng
Trương cũng ngồi phệt xuống sôpha mà chẳng đợi mời và hai chân lại bắt chéo, ghếch
lên.
Tháng sau, trưởng phòng Trương bị miễn chức, lại quay
về làm thư ký. Mọi người lại đổi cách xưng hô thành thư ký Trương.
Thư ký Trương cảm thấy rất khó chịu, nhưng dù thế nào
cũng không biết được rằng, việc “thăng quan giáng chức” của mình lại có liên
quan đến cái nhọt ở mông.
Tác
giả: Dương Hán Quang
Dịch giả: Ngọc Khanh
Nguồn: Tiểu thuyết mini – Trung Quốc; Số
1-2001
0 bình luận :
Đăng nhận xét