Cẩm Giang - Phương Thảo
![]() |
Martin Sheen trong phim Apocalypse Ảnh chụp từ phim |
“Tao yêu mùi bom napal vào buổi sáng… Chú mày biết
không, cả mùi xăng trên ngọn đồi cứ như là mùi của chiến thắng… Một ngày nào đó
cuộc chiến này sẽ tàn”. Lời tâm sự vừa ngang tàng vừa nhuốm mùi cay đắng
của Trung tá Bill Kilgore (Robert Duvall) đúng là báo hiệu cho ngày tàn
của cuộc chiến mà người Mỹ đã gây ra tại Việt Nam, chỉ khác là chiến
thắng đã không đến với họ.
Họ là những con người ở thế giới văn minh nhưng
đã trở nên man rợ đến nỗi đặc biệt yêu thích mùi bom đạn như Bill Kilgore,
chém giết đến điên cuồng như Đại tá Walter E. Kurtz (Marlo Brando) và
hoang mang như Benjanmin L. Willard (Martin Sheen)…
“Apocalypse Now” (1979) của đạo diễn Francis
Coppola là lời giải thỏa đáng cho câu hỏi vì sao người Mỹ thất bại
trên đất Việt? – trong một cuộc chiến mà chỉ có thể gói gọn vào hai
chữ “kinh hoàng”, như lời của Đại tá Walter E. Kurtz nhắc đi
nhắc lại ở cuối phim.
Những sỹ quan “phát điên”
Bộ phim có một cấu trúc khá phức tạp, dựa
trên hai cái hành trình diễn ra song song. Hành trình thứ nhất, hiển
hiện rõ (chính là cốt truyện) là cuộc tìm kiếm của Đại úy
Benjanmin L. Willard để thực thi nhiệm vụ giết Đại tá Walter E. Kurtz.
Đằng sau đó – hành trình thứ hai, ngầm ẩn – là sự thay đổi về nhận
thức của viên Đại úy sau mỗi lần anh ta hiểu thêm về người mình săn
đuổi cũng như về bản chất cuộc chiến. Chính vì là một phim hành trình,
nên “Apocalypse Now” tuy phức tạp vẫn được chia làm các phần rõ rệt,
dựa trên những nơi mà nhân vật chính đi đến, những biến cố anh ta
trải qua. Mỗi biến cố tương ứng với một trường đoạn, cũng chính là
một lời giải thích của tác giả về sự thất bại của quân đội Mỹ.
![]() |
Bill Kilgore, viên trung tá yêu mùi bom napal Ảnh chụp từ phim |
Ban đầu, chúng ta được gặp một viên chỉ huy
có vẻ mạnh mẽ, can trường trước khói lửa chiến tranh – Trung tá Bill
Kilgore. Ông ta không hề sợ súng đạn, thậm chí còn thích ngửi mùi bom
như “mùi chiến thắng”. Bill còn ra vẻ là một “tay chơi đẹp”, bởi khi
có một người hấp hối được cho là Việt cộng đòi nước ông đã mắng
lính của mình vì không cho người này uống và nói rằng “bất cứ ai
dám chiến đấu đến lòi ruột cũng đều xứng đáng uống nước của ta”.
Thế nhưng, thực sự con người này ra sao? Vừa có một phát ngôn đáng
nể, ông ta đã quên ngay và quẳng bi-đông nước chỉ vì nhìn thấy Lance
Johnson (người đi cùng tàu với Đại úy Willard) – một người lướt sóng
nổi tiếng mà ông ta ngưỡng mộ. Nhiệm vụ của Willard là đi tìm Đại
tá Kurtz – người được cho là đã “phát rồ” với những hành động kỳ
cục, nhưng thực ra Bill trước mắt anh lúc đó cũng không hề bình
thường. Ông ta bắt Lance và một số người khác lướt sóng ngay giữa
trận chiến với mưa bom bão đạn do chính ông ta tạo ra; cũng ngay trận
chiến đó, Bill cởi phăng áo, đưa cho một người lính bên cạnh để anh ta
thay mình chỉ huy; rồi Bill còn mở nhạc thính phòng phát trên loa vang
dậy, lấy đó làm thú vui khi âm nhạc đe dọa được những người dân quê
mùa, bom dội như mưa, súng đạn dậy đất gây ra cảnh giết chóc man rợ
được hòa quyện với loại nhạc được cho là biểu tượng của thế giới
văn minh… Chúng khiến cho ta phải bật lên câu hỏi: Đó là những người
nắm giữ quân đội Mỹ đấy ư, là những người hy vọng sẽ giành được
mảnh đất Việt đấy ư – những người mà với họ việc tàn sát đồng
loại là một thú tiêu khiển có đẳng cấp?
![]() |
Walter
E. Kurtz, viên đại tá lầm lạc hay là người tiên đoán về sự thất bại của Mỹ tại Việt Nam Ảnh chụp từ phim |
Đại tá Kurtz – người bị săn lùng, người chỉ hiện
ra qua lời đánh giá, qua những xấp tài liệu và qua trí tưởng tượng
của Willard – cuối cùng cũng xuất hiện, một cách sinh động nhất cho
cái gọi là “kinh hoàng” và “phát điên”. Viên Đại tá này có một lý
lịch tuyệt vời, ngồn ngộn chiến công. Ông dường như sinh ra là để dành
cho quân đội, như lời của tự sự của Willard thì một ngày nào đó ông
ta có là thống lĩnh hay cái gì đó cao hơn nữa cũng không phải là lạ.
Thế nhưng đột nhiên Kurtz không hành động theo kỷ luật quân đội nữa,
ông ta giết hàng trăm dân lành vô tội, tiến quân đến vùng biên giới Việt-Campuchia
và xây dựng một đế chế cho riêng mình, nơi ông được những người Cam-bốt tôn
vinh. Cùng với hành trình khám phá của Willard và hành động khác thường
của Kurtz, chúng ta biết được rằng, ông ta đã đi vào ngõ cụt. Bởi sau
những chiến công, sau ánh hào quang chói lọi, Kurtz nhận ra
tất cả tuổi trẻ hăng say, tất cả lý tưởng của cuộc đời mình rốt
cục chỉ phục vụ cho sự dối trá của chính phủ Mỹ lúc bấy giờ,
phục vụ cho cuộc chiến xấu xa và tàn bạo. Kurtz đứng
trước sự lựa chọn giữa lương tri và lòng trung thành và rốt cục đã
chọn rút khỏi quân đội. Thế nhưng, đi tiếp con đường nào thì ông bế
tắc. Càng đi, Kurtz càng vào sâu trong rừng, đường về của ông càng mờ
mịt và rồi trở nên bất khả. Làm sao ông có thể trở về khi đã mang
danh kẻ phản bội? Nhưng trong thâm tâm, viên Đại tá vẫn muốn được chết
như một người lính, bởi vậy ông chờ đợi một người như Willard, đến
và kết liễu cuộc đời đau đớn, kinh hoàng của mình. Cái chết của ông
được dựng song song với cái chết của con trâu đực trong lễ tế ngoài
kia, để hiến dâng cho thần thánh, hay đơn giản chỉ là một sự giải
thoát?
Sự hoang mang của người lính
Cùng với con tàu của Willard, người xem được
lạc vào một cánh rừng nhiệt đới âm u, nơi chứng kiến những người
lính Mỹ điên cuồng, náo loạn và khủng hoảng tinh thần nghiêm trọng
vì sự xuất hiện của một con hổ. Con hổ ở đây là biểu tượng của
thiên nhiên rất đỗi bình thường của rừng núi Việt Nam, nó có thể
đáng sợ, nhưng đáng sợ đến nỗi những người lính Mỹ phải đúc kết
“tốt nhất không bao giờ xuống khỏi tàu”, thì nó lại mang một ý nghĩa
khác. Toàn bộ sắc màu của trường đoạn này mang một gam xanh sậm,
gợi lên cảm giác bí ẩn, lạnh lẽo và đầy đe dọa. Câu kết luận của
người lính là một sự tự vệ tức thời nhưng nó quả là đúng với
hiện trạng của họ, nếu không hiểu được thiên nhiên nơi đây, không thể
nắm được vùng đất này, thì liệu họ có thể yên ổn ở đó được chăng?
![]() |
Ánh mắt hoang mang của người lính Ảnh chụp từ phim |
Trong hành trình đi sâu hơn vào biên giới Việt
– Campuchia – nơi họ cho rằng Kurtz ẩn náu, Willard cùng những người
tháp tùng của mình gặp một sư đoàn gần như bị bỏ hoang, không có
người chỉ huy, không còn ai có ý nghĩ chiến đấu, những người lính ở
đó chạy đùa, lột quần nhau làm trò vui, họ thậm chí bán các cô gái
mà họ có cho những người đi qua mua vui chỉ nhằm đổi lấy dầu. Ta bắt
đầu cảm thấy nực cười, đó là việc mà chính phủ Mỹ phải kéo những
cậu bé mới thành niên sang một xứ sở xa lạ để giao cho họ làm ư?
Những sỹ quan thì điên cuồng – dù là trong
sự tàn bạo hay trong cuộc đấu tranh nội tâm của họ, còn những người
lính thì rã rời, hoang mang, không định hướng. Đó là những khám phá
qua hơn 2h phim được coi là đỉnh cao trong sáng tạo nghệ thuật của đạo
diễn Coppola. Đồng thời đây cũng là lời giải cho sự sa lầy của một
trong những đội quân hùng mạnh nhất thế giới tại một nước nhỏ yếu
hơn. Nhưng trên hết, vị đạo diễn tài ba này cũng đem đến cho người xem
những sự thật cay đắng về con người trong chiến tranh từ đó đưa ra
thông điệp phản chiến mạnh mẽ cho nhân loại.
0 bình luận :
Đăng nhận xét